Đỗ Cận forum
Hãy đăng nhập để tận hưởng hết quyền lợi của member.Click "do not display again" để đóng cửa sổ

Join the forum, it's quick and easy

Đỗ Cận forum
Hãy đăng nhập để tận hưởng hết quyền lợi của member.Click "do not display again" để đóng cửa sổ
Đỗ Cận forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

IM LẶNG CHO ANH HUN CÁI NÀO!

Go down

IM LẶNG CHO ANH HUN CÁI NÀO! Empty IM LẶNG CHO ANH HUN CÁI NÀO!

Bài gửi  01011999 Tue Feb 26, 2013 9:34 pm

Chap 1


“Nhanh lên, sắp trễ xe mất rồi!!!”
“Jun, đợi Min…đợi Min với!!!”
Hai đứa trẻ chừng 5,6 tuổi chạy hối hả trên con đường đầy nắng vàng, đuổi theo chiếc xe buýt phía trước…
“Đã bảo nhanh lên mà, tại ai đó cứ ngắm mình trong gương mãi! Phiền quá đi, Tôi mặc kệ…”
Cậu nhóc đã đuổi kịp chiếc xe, và leo lên đó. Chỉ còn một cô bé nhỏ, đứng nhìn chiếc xe mất hút, mếu máo…
“Jun…!!! Híc híc…”
Cô bé ngồi đó, khóc nức nở.
Vì ai mà cô bé phải dậy từ sớm, phải tìm xem có bộ váy nào đẹp …
Bây giờ người ta đi mất rồi…Hức hức…
“Này! Nín đi!...”
“Ơ…”
Trong cái nắng ấm áp của mùa hè năm ấy, cậu nhóc đã bỏ buổi triển lãm bóng đá của trường mà quay trở lại với cô bạn nhỏ của mình.

..
.
Mười năm sau.

“Reng…reng…”
Tiếng đồng hồ vang lên làm My bừng tỉnh.
“Oa…hơ…ngủ đã thật!!!”
Từ dưới nhà, tiếng mẹ vọng lên:
“My này, hôm nay con có phải lên trường không đấy? Hôm qua con bảo có họp hành gì mà.”
Chỉ là một buổi họp lớp cho ngày 20 - 11.
“Có ạ. Nhưng còn sớm mà mẹ. Chốc nữa con mới đi!”
“À, thế à! Nhưng thôi, cũng đã 7 giờ rồi, đi rửa mặt đi con. Mẹ có mua bánh cuốn này!”
“Dạ!!!!”
My nhanh chóng đi rửa mặt, vừa thay quần áo, vừa suy nghĩ. Nhỏ suy nghĩ về giấc mơ tối qua.
“Đây là lần thứ 3 mình mơ thấy cậu bé đó. Không biết bây giờ cậu ấy thế nào nhỉ? Hmm, Jun…”

***

“Con đi nhé!!!” – My dắt chiếc xe đạp điện ra, nói với mẹ.
“Cẩn thận nhìn đường đấy, dạo này người ta chạy ẩu lắm!” – Mẹ nhỏ cẩn thận căn dặn.
“Con biết rồi!” – My cười. Mẹ nhỏ vẫn hay lo lắng như thế. Trường không xa nhà mấy, cho nên, chuyện tai nạn khó có thể nào xảy ra.
My cho xe chạy chầm chậm. Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp trời. Từng giọt nắng vàng rải khắp con đường nhỏ đi, nắng không gắt, mà nhè nhẹ, tung tăng nhảy múa trên vai, trên mặt nhỏ, trên những chiếc lá cây bên đường. Thỉnh thoảng, một vài cơn gió thoảng qua, mang theo mùi hoa sữa từ nơi nào đó. Đoạn đường vắng, nên My không vội vàng. Nhỏ từ từ thưởng thức không khí trong lành của buổi sáng. Bầu trời cũng đầy nắng ấm như thế này, vào 10 năm trước đây.


***

“Sao Jun lại quay lại? Không được đâu! Jun sẽ không được coi triển lãm đâu!” – Cô bé bối rối, nước mắt làm mặt cô như một chú mèo nhỏ.
“Xì, phiền quá! Lau cái mặt của cậu đi rồi nói!” – Cậu nhóc chìa chiếc khăn ra – “Tự nhiên không thích đi nữa, thì quay lại thôi. Không được à?”
“Ơ…ơ…nhưng chẳng phải hôm qua Jun nói, là…nhất định phải đi sao?” – Cô bé lấy tay chùi chùi những vệt nước mặt thấm trên khuôn mặt tèm nhem của mình.
“Bỏ tay ra xem nào, geezz…cậu đúng là bẩn…tay dơ thế này mà dụi mắt à, có muốn nhiễm trùng không hả?” – Cậu nhóc cáu, hất tay cô bé ra. Cậu cẩn thận lau mặt cho cô, nhè nhẹ lướt chiếc khăn qua khuôn mặt tèm nhem đó, rồi gỡ từng lọn tóc lòa xòa, ướt vì nước mắt trên mặt cô bé. Sau lớp tèm nhem đó là một khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, và đôi môi đỏ rất đáng yêu. Khuôn mặt cô bé trong sáng như một thiên thần.
“Ơ…Jun, Jun ơi, cái đó là chiếc khăn Jun thích nhất mà, Jun nói Jun sẽ không cho Min chạm vào mà…sẽ bẩn khăn của Jun…” – Cô bé ngốc nghếch nhìn chiếc khăn mà cậu nhóc đang cầm trên tay.
“Im đi, ăn quái gì mà câu nói nhiều vậy hả? Khăn tôi, tôi muốn làm gì kệ tôi! Giờ đưa tay đây, bẩn thế kia mà chịu được à?” – Nói rồi, không để cô bé kịp phản ứng, câu nhóc giật mạnh tay cô, kéo cô đứng dậy, và chùi tay cho cô bé – “Xong rồi đấy, giờ đi vế!”
Cậu nhóc nhét chiếc khăn vào túi, phủi phủi tay. Đang định bước đi, cậu cảm thấy có cái gì đó đang níu vào vạt áo mình.
“Gì nữa?”
“Jun ơi…Min muốn…” – Cô bé ngập ngừng, đôi mắt vẫn còn ngấn nước.
“Sao? Muốn cái gì?” – Cậu bé gắt gỏng. “Bực mình, sao mình lại đi chơi với con nhỏ này chứ, phiên phức!”
“Min muốn đi đu quay. Ở đó đó!” – Cô bé chỉ về phía khu vui chơi mới được mở cách đây mấy ngày. Đôi mắt tròn xoe ánh lên sự thích thú, mái tóc dài bay bay trong gió, rồi một vài lọn tóc lại bay vào miệng cô.
“Cái gì chứ? Tôi không rãnh đâu, đi về!” – Cậu nhóc không đồng tình, nhăn mặt bỏ đi. Khuôn mặt đẹp hơn cả thiên sứ của cậu, từ ngày quen biết cô bé cứ phải nhăn cả hàng trăm lần như thế mỗi ngày. Thế nhưng, cô bé vẫn níu tay cậu lại, nài nỉ.
“Đi mà Jun…!!! Một tí thôi nhé, một tí thôi…” – Cậu còn lạ gì cái “một tí” của cô bé? Định cự tuyệt lần cuối thì cậu lại thấy đối mặt cô bé nhìn mình, khuôn mặt cô bé trông thật ngây thơ, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ. Cậu thở dài rồi nhẹ nhàng lấy những lọn tóc đang dính nơi miệng cô. “Được rồi, chỉ “một tí” thôi đấy!”
“Hoan hô Jun…Hoan hô…Min thích Jun lắm!!! Thích lắm cơ!!!!” – Nói rồi cô bé nhón chân lên thơm nhẹ một cái vào má cậu nhóc. Khuôn mặt cậu đỏ ửng. Làn da trắng làm rõ lên sự thẹn thùng của cậu. Cậu gắt lên.
“Đi lẹ đi, làm cái trò quái gì vậy! Bực cả mình!” – Cậu bước thật nhanh, không muốn cho cô bạn nhỏ ngốc nghếch nhìn thấy khuôn mặt mình lúc này. Thật đáng ghét, sao lại làm cái trò hôn hít này với cậu cơ chứ? Cô bé nghĩ mình là ai mà dám mê hoặc câu như vậy chứ? Đáng ghét quá mà…làm cậu mất hết cả oai phong!!!
Cô bạn nhỏ đuổi theo cậu nhóc, ngu ngơ hát một bài hát thiếu nhi, nghịch nghịch mái tóc dài của mình.

***

Đang miên man suy nghĩ, bỗng…
Rầm…bịch…
“Á!!!!”
My ngã xuống. Nhỏ đã va vào ai đó đang đi trên đường. Hai con người đang suy nghĩ vu vơ, không để ý đến ai va vào nhau. Kết quả là, xe đạp một bên, túi đồ của người kia một bên, còn My…nhỏ đang nằm đè lên người ta. My bối rối đứng dậy.
“Á…xin…xin lỗi…!!! Tôi vô ý quá…!!! Xin lỗi!...”
“Được rồi, làm gì phải nói nhiều thế? Tôi nghe rồi!” – Con người đối diện lên tiếng, nhổm người dậy, có vẻ là một người khó chịu đây!
“Gì chứ? Anh tưởng anh là ai? Tôi xin lỗi thôi mà, làm gì ghê vậy. Chảnh thế!”
Nghĩ thế thôi, nhưng My chẳng nói, vì nhỏ không thích ồn ào, cứ kệ vậy. Nhỏ lồm cồm bỏ dậy, nhặt đồ cho người đó, nhưng…
“Làm gì thế? Để đó đi, đồ của tôi, cô lo thân cô trước đi!” – Lại gắt gọng, người gì mà…Bộ không còn cách nói nào lịch sự hơn hả!!!!
Đáng ghét thật!
My vứt lại đống đồ vừa nhặt lên. Phủi phủi tay rồi đứng dậy.
“Đấy! Tôi chả thèm động vào!”
“…”
My đỡ cái xe lên, rồi liếc nhìn người đó. Cũng phải biết là ai đã va vào mình chứ nhỉ?
Đó là một cậu con trai, cũng tầm tuổi My. Mái tóc đơn giản, không cầu kì. Làn da trắng, đôi mắt sắc rất đẹp. Khuôn mặt toát lên vẻ mê hoặc khác thường. Bờ vai rộng cho người khác có cảm giác tin cậy, lúc nãy ngã lên người cậu, My càm thấy ngực cậu rất săn chắc…nếu được chạm vào đó lần nữa chắc nhỏ sẽ…
Chợt, nhận ra suy nghĩ của mình thật kì quặc, nhỏ đỏ mặt. Nhỏ không ngờ, tên con trai kia đã để ý.
“Sao thế? Đang suy nghĩ gì điều xấu xa gì à?” – Hắn ta trêu nhỏ.
“Cái gì chứ? Tôi nghĩ gì kệ tôi, ai bảo với anh là xấu xa? Đồ…đồ vô duyên…!!!” – Nhỏ bối rối đáp trả.
“...” – Hắn ta chẳng thèm nói gì, chỉ nhún vai, rồi ôm đồ của mình bỏ đi. Nhỏ đứng đó, tự cốc vào đầu mình mấy cái.
“Thật là…mình điên mất rồi!!! Sao lại suy nghĩ kì cục vậy chứ! Cái tên đó thật…làm sao hắn biết…???”
Rồi nhỏ leo lên xe, lại từ từ đến trường.
“Êh, My! Đây này!”
My nhìn sang căn tin nằm ở bên phải của trường. Cả đám ban cán sự đang ngồi đó, một vài đứa ham thích cái trò văn nghệ cũng hào hứng đến bàn tán. Sân trường khá là rộng, có 3 dãy lớp học. Dãy A nằm bên phải, dành cho học sinh lớp 10, luôn là dãy ồn ào nhất. Dãy B kế bên dãy A, hướng ra phía cổng trường, dành cho học sinh lớp 11. Và dãy C, đối diện dãy A, dành cho học sinh lớp 12, lúc nào cũng im lặng. Phía sau các dãy lớp học là một sân rất rộng, dành cho môn thể dục, quốc phòng. Mỗi hè, trường sẽ tổ chức trại hè cho tất cả các học sinh của trường tham gia. Hoặc vào những dịp lễ đặc biệt, đoàn trường sẽ dùng sân để tổ chức tiệc, khiêu vũ…
Trường My thuộc top 10 trong số các trường của thành phố. Và lớp nhỏ, là 1 trong 3 lớp chọn của khối.
My gửi xe, mỉm cười với anh giữ xe đang len lén nhìn nhỏ làm anh ta ngượng tím người. Kể cũng phải, My không đẹp như hoa hậu, nhưng nhỏ cũng khá là xinh. Mái tóc dài đen mượt này, khuôn mặt bầu bầu, tròn tròn, hai hàng mi cong tự nhiên, mắt to, mũi cao, môi đỏ này. Dáng nhỏ cũng khá là ok, nói chung là thuộc tuýp con trai thích đấy!
“Ngồi đây nè!” – Vân, con bạn thân vốn là lớp phó học tập của lớp kéo ghế cho nhỏ ngồi. Vân nhìn nó từ trên xuống dưới, trề môi – “Hmm, hôm nay vẫn xinh như mỗi ngày, mày ăn giống gì mà…xinh thế?”
“Ơ, vớ vẩn cái con này, mày ăn gì chưa đấy? Chắc chưa ăn nên mới ngồi nói nhảm thế này?” – My vỗ nhẹ vào đầu nó, nói.
“Hàhà…đùa tý, mày thật chả biết đùa gì cả!” – Vân cười.
“Đùa, đùa…cái con khỉ ý! Sao rồi, cái vụ văn nghệ tới đâu rồi!” – My nhanh chóng vào vấn đề.
“Chả biết nữa mày ơi, chờ mày tới để ra sáng kiến tuyệt vời đấy, lớp phó văn nghệ à!” – Vân nói không sai, nó là lớp phó văn nghệ. Và quả thật, thầy không sai khi chọn nó làm nhiệm vụ này. Nó thích những công việc liên quan đến
01011999
01011999
Thượng sĩ
Thượng sĩ

Tổng số bài gửi : 141
PMP : 227
Rep Power : 18
Join date : 30/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết