Đỗ Cận forum
Hãy đăng nhập để tận hưởng hết quyền lợi của member.Click "do not display again" để đóng cửa sổ

Join the forum, it's quick and easy

Đỗ Cận forum
Hãy đăng nhập để tận hưởng hết quyền lợi của member.Click "do not display again" để đóng cửa sổ
Đỗ Cận forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Mưa mưa .............

Go down

Mưa mưa ............. Empty Mưa mưa .............

Bài gửi  tubaybop Mon May 07, 2012 8:16 pm


Không hiểu vì sao lần đầu gặp anh con tim em tê dại đến thế. Em có cảm giác mình đang nói chuyện nghiêng về một phía nào đó giữa bốn phía, mình đang chỉ nhìn về một hướng nào đó giữa muôn phương.

Mình gặp nhau khi gió đang thổi tan mùa xuân để lại cái gió mùa hè mơn man vừa nồng, vừa dịu.

Rồi từ đó những cơn mưa mùa hạ kéo dài trong đêm. Và từ đó em là cô bé để anh gọi trong những cơn mưa. Tiếng anh gọi không làm dứt cơn mưa, tiếng em đáp lại càng làm cơn mưa xối xả hơn, nhưng em không thấy buồn, không thấy ghét những cơn mưa như ngày trước nữa. Mà em cảm thấy thích nhìn mưa hơn, em lại thường hay mong buổi tối đến, mưa lại kéo về...

Mỗi lúc nhìn mưa là em lại thấy đôi mắt ấy, đôi mắt của anh - một đôi mắt biết nói. Nói được lời nghiêm khắc đầy quyết đoán, nói được lời yêu thương dịu dàng, và rất nhẹ nhàng. Để rồi khi cất bước đi, chỉ một mùi hương phảng phất cảm thấy quen quen là em lại thấy nhớ...

Nếu một ngày không thấy tin nhắn của anh hỏi "Bé ơi ăn cơm chưa?", nếu một đêm trời mưa không thấy anh gọi "Bé ơi, mưa rồi", hoặc không thấy anh gọi điện hỏi thăm một câu gì đó là trong em lại thấy bồn chồn lo lắng...

Và đến một ngày em đã hiểu, hiểu rằng em đã yêu anh, yêu anh thật nhiều, thương anh thật nhiều. Nhưng vì sao lại thế thì không bao giờ em hiểu...

Vậy đó, nhưng rồi đến một lúc, em thấy được những thực tế dù không phũ phàng nhưng lại không tròn một mơ ước. Bao nhiêu niềm vui đều tan vỡ, em không bao giờ quên được, không thể nào làm phôi phai hình ảnh ấy. Anh vẫn gọi em là “bé”, vẫn nói chuyện với em trong những đêm mưa, anh vẫn gặp em lúc thấy buồn, tất cả vẫn như lúc ban đầu. Nhưng em vẫn chỉ là em, và anh vẫn mãi là anh, quyết đoán, nghiêm khắc... thích cô đơn.
Cơn mưa đã tạnh, mùa hè đi theo mùa xuân, để lại cái thu buồn trong dĩ vãng hai mùa xuân - hạ.
Điện thoại đổ chuông, hai tiếng "Bé ạ" đã gọi em về với thực tại. Tất cả vẫn như thế, không mất gì cả, chỉ là không còn tình cảm của sự yêu thương nữa mà thôi. Bé đã quên...
Quên thật rồi...
Anh vẫn cứ luôn là lá chắn bao bọc em khi mưa xối xả xuống mặt đất và luôn ở bên em những lúc em cảm thấy tan tác nhất. Anh vẫn luôn là một nơi khiến cho em có thể quay về và những lúc ấy em cảm nhận
Mưa vẫn tí tách rơi ở ngoài kia, em cảm nhận được cái lành lạnh ở bên ngoài và sự ấm áp lan tỏa trong căn phòng này. Phải tự dỗ dành bản thân mình đi ngủ và mơ về một ngày nắng ấm... không mưa. Nhưng nếu mặt đất cứ chỉ có mặt trời không có những trận mưa thì sẽ tẻ nhạt và đơn điệu lắm, nhỉ?
tubaybop
tubaybop
Thượng sĩ
Thượng sĩ

Tổng số bài gửi : 125
PMP : 158
Rep Power : 4
Join date : 26/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết