Đỗ Cận forum
Hãy đăng nhập để tận hưởng hết quyền lợi của member.Click "do not display again" để đóng cửa sổ

Join the forum, it's quick and easy

Đỗ Cận forum
Hãy đăng nhập để tận hưởng hết quyền lợi của member.Click "do not display again" để đóng cửa sổ
Đỗ Cận forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Công chúa và Hoàng tử

2 posters

Go down

Công chúa và Hoàng tử Empty Công chúa và Hoàng tử

Bài gửi  01011999 Fri Mar 16, 2012 6:35 pm

Cả tối hôm đó và cả ngày hôm sau, Hà An không lên mạng tíu tít chat với tôi như mọi khi. Trên facebook của nó treo hai chữ “tự kỉ” to đùng. Thứ hai nó không đi học, nó nhắn tin bảo tôi là nó bị đau bụng. Tôi thở dài, bạn thân của tôi đang mất tinh thần trầm trọng.
Tan học, không có Hà An tôi cũng chẳng có hứng đi la cà. Tôi lấy xe đạp và về một mình. Tôi thích đường về nhà tôi. Nó rộng và thoáng và sạp báo yêu thích của tôi luôn ở đó, chờ tôi đi qua mua tập tiếp theo của bộ truyện tranh tôi đang đọc. Trời hôm nay có vẻ xám xịt hơn mọi khi. Tôi không thích nó như thế. Tôi thích nó âm u nhưng trắng bóc một màu mây. Như thế mới gọi là màu trời mùa đông. Tôi hạ tầm mắt xuống, một cái logo Lexus bóng loáng cách đầu xe tôi chỉ hơn 1 mét. Tôi hoảng hốt bóp phanh nhưng không kịp. “Rầm!” Xe tôi đâm thẳng vào đuôi chiếc xe Lexus trắng đang đỗ bên lề đường. Tôi lao về phía trước theo quán tính. Ngực đập vào tay lái đau điếng, tôi ngã xuống đất. Rồi cả cái xe đạp đổ ụp lên người tôi. Cặp sách tôi văng xuống. Tôi choáng đến mức không cử động nổi. Tôi nằm dưới đất, mặt áp xuống lòng đường thô ráp, ngực đau nhói, khó thở và tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Bỗng tôi cảm thấy sức nặng của chiệc xe biến mất, ai đó đã đỡ chiếc xe đạp lên hộ tôi và lay tôi:
“Này! Có sao không?”
Cảm giác mơ màng biến mất. Tôi nghe rõ tiếng xe cộ chạy trên đầu mình và tôi chợt ý thức được một điều: tôi đang nằm ở giữa đường. Tôi mở mắt và cố kéo mình dậy. Đầu tôi vẫn còn quay cuồng chân, tay, vai và ngực nhức nhối. Có ai đó giúp tôi đứng dậy và hỏi:
“Có sao không?”
Giọng con trai. Tôi ngẩng lên, bất ngờ khi nhận ra hắn, tên đẹp trai ở buổi tiệc hôm trước, cái tên đáng ghét đã gọi tôi là phục vụ.
“Là anh à?”
“Cô có sao không?” Anh ta vẫn nhắc lại câu hỏi.
“Anh cứ thử một lần đi rồi biết.” Tôi cố cười.
Tôi quay lại nhìn chiếc xe Lexus. Chỗ đuôi xe bị tôi đụng hóp vào một chút, một mảng sơn lớn bằng lòng bàn tay bị tróc ra. Thôi chết tôi rồi! Đây là xe đắt tiền, thế này thì chắc chắn đền bằng niềm tin. Tôi nhìn vết xước, đau khổ nói:
“Vết xước lớn quá. Không biết chủ xe ở đâu nhỉ?”
“Ở đây này.”
Tôi hoảng hốt nhìn tên đẹp trai đó:
“Ở đâu?”
“Ở đây!” Hắn trả lời.
Trông hắn có vẻ thản nhiên khi trả lời như thế. Có khi nào ý hắn là…. Tôi hỏi lại cho chắc chắn:
“Ở đâu cơ?”
“Đang đứng đây này!”
“Ý anh là…” Tôi vừa nói vừa cầu nguyện ý anh ta không phải là điều tôi đang nghĩ.
“Chủ của cái xe này là tôi.”
Thôi chết tôi rồi! Tôi biết ngay là số tôi không tốt đẹp gì mà. Tim tôi đập liên hồi. Xe đắt tiền thế này, sơn lại xe chắc chắn cũng sẽ rất đắt. Không chỉ sơn xe, tôi thậm chí còn gây ra một vết móp lớn nữa. Bố mẹ tôi sẽ giết chết tôi mất. Tôi nhìn anh ta với vẻ nghi ngại:
“Xin lỗi về cái xe…”
“Không phải lo chuyện đó!” Anh ta nhảy vào họng tôi, “Cô có bị thương không?”
Anh ta có vẻ lo lắng cho tôi hơn là cái xe của mình. Người đâu mà lạ thế? Hôm trước anh ta còn coi thường tôi, xem tôi là phục vụ cơ mà? Hay là anh ta không nhận ra tôi nhỉ? Mặc dù chân, tay, ngực tôi đau nhức điên cuồng, tôi vẫn lắc đầu.
“Trông cô có vẻ không ổn lắm, hay là đi bệnh viện kiểm tra?” Anh ta đúng là rất lo lắng.
Tôi vẫn cương quyết lắc đầu:
“Tôi không sao, còn về cái xe…tôi thật sự rất tiếc. Anh cứ mang đi sửa, có gì…tôi sẽ…cố xin bố mẹ tôi trả lại cho anh.”
Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt rất khó đoán, rồi anh ta bỗng gật đầu:
“Thôi được rồi. Cô cứ về đi. Tôi sẽ mang xe đi sửa rồi có gì sẽ liên lạc với cô sau. Cho tôi số điện thoại đi!”
Tôi gật đầu rồi đọc số cho anh ta. Sau đó, chúng tôi chào tạm biệt nhau và tôi đạp xe đi về nhà. Lòng tôi ngay ngáy lo vì số tiền tôi sắp phải đền bù cho cái xe đắt tiền đó. Lần này thì tôi nhừ đòn thật rồi. Về đến nhà, tôi không dám mở miệng ra kể chuyện hôm nay tông phải xe người ta. Mấy vết xước xát, bầm tím trên chân với tay tôi ngụy biện là vấp ngã. Tôi định khi nào biết được số tiền sẽ nói cho bố mẹ biết. Cầu cho số tiền không lên đến chục triệu. Ăn cơm xong, tôi lên phòng học bài. Bỗng thấy lo cho Hà An, tôi mở điện thoại định nhắn tin cho nó thì điện thoại tôi kêu. Hà An gọi điện đến. Tạ ơn trời! Bạn tôi vẫn còn sống. Tôi cứ sợ nó nghĩ vớ vẩn.
“Mày thế nào rồi?” Tôi hỏi.
“Hơi hụt hẫng một chút nhưng tao không sao. Hôm nay tao bị đau bụng, mai lại đi học.”
Tôi thở dài:
“Mày có chắc là mày không sao không?”
Một tiếng thở dài cũng vang lên từ đầu dây bên kia. Im lặng một chút, rồi nó nói:
“Không chắc, nhưng tao đang cố. Tao sẽ không bị ảnh hưởng nhiều đâu, mày yên tâm. Thần kinh tao làm bằng kim cương mà.”
“Tao cũng chẳng chắc về độ cứng của loại kim cương đấy đâu. Mày đừng có cố!”
“Ừ, tao biết rồi! Tao sẽ cố.” Rồi nó đánh trống lảng, “Mày có biết cái cây trước phố nhà tao bị chặt rồi không? Cái cây to tướng mà có quán nước ở dưới ý. Cái chỗ tao với mày hay ngồi uống trà đá ý. Hôm nay người ta chặt cây đấy đi rồi…”
Và nó bắt đầu thao thao bất tuyệt về cái cây trước phố nhà nó suốt hơn 15 phút. Chúng tôi buôn từ chuyện cái cây suy ra chuyện quán cháo cá gần trường, từ quán cháo cá suy ra chuyện thằng lớp trưởng hôm nay bị mất vé gửi xe, từ cái vé gửi xe suy ra tận…đủ thứ trên đời. Gần 1 tiếng sau tôi mới bỏ máy.
Hôm sau, Hà An đi học thật. Trông nó không ủ rũ như tôi tưởng. Trông nó cứ như…đang phê thuốc phiện vậy. Nó chạy tung tăng khắp nơi, cười đùa ầm ĩ như chưa có chuyện gì đau lòng xảy ra. Thùy Vũ với tôi ngồi nhìn nhau khó hiểu.
“Có khi nào bị chấn động mạnh quá đầu óc nó có vấn đề rồi không?” Thùy Vũ hỏi.
Tôi chỉ biết nhún vai. Có khi Thùy Vũ nói đúng. Chứ làm gì có người bình thường nào đang buồn đến nẫu ruột ra lại đi nói chuyện cái cây?
Tình trạng ấy kéo dài cho đến hết cả tuần. Chủ nhật, trong lúc tôi đang lạc vào thế giới thần tiên của riêng mình thì bỗng nhiên có một tiếng ồn đinh tai nhức óc vang lên. Tôi nhớ là mình đâu có đặt chuông báo thức? Không, tiếng này không giống với tiếng chuông báo thức. Báo thức của tôi không phải nhạc Eminem. Nhạc Eminem…là điện thoại! Ai lại gọi sớm thế không biết. Tôi uể oải vớ lấy cái điện thoại, không thèm nhìn số người gọi, áp ngay lên tai:
“Alô…” Tôi nói trong cơn buồn ngủ.
“Cô đang ngủ đấy à?” Một giọng nói rất quen vang lên nhưng trong tình trạng này thì tôi không thể nhớ ra đó là ai.
“Ừ…5 tiếng nữa gọi lại nhé!” Tôi chỉ muốn kết thúc nhanh nhanh còn ngủ tiếp. Tôi còn chẳng rõ mình nói cái gì nữa.
“Này! 10 giờ sáng rồi đấy! Dậy đi còn trả tiền sửa xe cho tôi.”
Sửa xe nào cơ? Đầu óc tôi mất thêm 5 giây để xác nhận thông tin và phân tích nó. Xe nào nhỉ? Xe nào…. Chiếc Lexus trắng! Vừa nhớ ra chiếc xe, tôi bật ngay dậy:
“Sửa xong rồi à?”
“Ừ! Nhà cô ở đâu để tôi đến đòi tiền?”
Đến nhà tôi á? Còn bố mẹ tôi thì sao? Tôi nhảy ra khỏi giường, mở cửa, thò cổ ra ngoài nghe ngóng. Im lặng tuyệt đối. Hôm qua bố mẹ tôi nói gì nhỉ? À! “Bố mẹ đi về quê. Nhà còn nhiều đồ ăn lắm, thích ăn gì thì ăn. Ở nhà trong nhà rồi làm bài tập. Có thời gian thì phơi quần áo, lau nhà…” và một đoạn dài ngoằng đằng sau tôi nhớ không ra. Nói chung là bố mẹ tôi không có nhà vào lúc này. Tôi yên tâm đọc địa chỉ cho anh ta.
“Cũng gần! Cho cô 30 phút chuẩn bị tiền đấy.” Rồi hắn cúp máy.
30 phút thì làm ăn gì được? Tôi vội vàng chạy vào phòng tắm. Trong lúc đánh răng rửa mặt, đầu tôi ong ong nghĩ về cảnh tôi sẽ quỳ xuống cầu xin anh ta cho khất nợ. Trong phim Hàn nhiều cảnh như thế lắm.
Ngay khi tôi vừa ra khỏi phòng tắm, chuông cửa nhà tôi reo. Chưa đầy 30 phút mà. Tôi khoác vội cái áo Snoopy rồi chạy xuống, mở cổng. Chưa kịp chào hỏi gì, anh ta đã phang ngay cho tôi một câu:
“Trong tủ quần áo của cô không có cái gì thiếu vải hơn cái này à? Thôi được rồi, không còn nhiều thời gian đâu, đi!”
Tôi ngơ ngác:
“Đi đâu?”
“Tôi đã bảo tôi đến đây đòi tiền còn gì! Đi nào, đi lấy hóa đơn sửa xe.”
Biết ngay mà. Ít ra, tôi còn được sống thêm vài phút nữa trước khi nhìn thấy con số trên cái hóa đơn. Tôi khóa cổng rồi đi ra cùng tên đẹp trai đó. Chiếc Lexus trắng đỗ ngay trước cửa nhà tôi. Nhìn là biết nó vừa được mang đi tân trang lại. Thế này thì chắc chắn là mất nhiều tiền lắm.
“Lên xe đi, đứng nhìn gì thế?” Tên đó giục.
Tôi lật đật làm theo. Dù đang lo lắng cho mạng sống của mình, tôi cũng không thể phủ nhận một điều: được ngồi trên xe xịn cảm giác khác hẳn với xe bình thường. Cảm giác như địa vị của mình được nâng lên một tầm cao mới. Tôi thật sự không thể nói gì hơn về chiếc xe này, nó là tất cả những gì lí tưởng nhất tôi có thể nghĩ ra cho một chiếc xe hơi lí tưởng. Tên đẹp trai đó trông có vẻ rất vui. Không biết số tiền là bao nhiêu mà hắn vui đến thế nhỉ? Ngay cả khi tôi đâm vào xe hắn, hắn cũng không có vẻ gì là lo cho cái xe cả. Thường thì chủ của những chiếc xe đắt tiền thế này rất thương xe. Nhưng tên này thì không! Hắn có bị làm sao không nhỉ? À mà, tôi cũng quên chưa hỏi tên hắn, mặc dù tôi đã gặp hắn một tuần trước đó. Nghĩ vậy, tôi liền quay sang hỏi:
“Anh tên gì vậy?”
Hắn bỗng bật cười:
“Tôi chưa thấy ai như cô. Dám leo lên xe của kẻ cô thậm chí còn chưa biết tên. Cô không sợ sao?”
“Chẳng lẽ…anh có ý đồ bất chính à?” Tôi nói, giọng đầy nghi ngờ. Có khi hắn lừa tôi thật thì tôi biết làm sao?
“Không!” Hắn vừa cười vừa lắc đầu, “Tên tôi là Leo.”
“Gì cơ?” Hình như tôi nghe nhầm, tên hắn hình như là tên nước ngoài.
“Leo Mc.Haydens.” Hắn bình thản nhắc lại tên mình, phát âm rõ từng chữ.
Tôi nhìn hắn ngạc nhiên. Ừ nhỉ! Nếu nhìn kĩ, người này có nhiều nét không giống người Việt thuần. Sao tôi không nhìn ra ngay từ đầu nhỉ? Mắt anh ta màu nâu trong. Mũi thẳng và da trắng hơn người Việt bình thường.
“Anh không phải người Việt Nam à?” Tôi hỏi.
Leo nhún vai:
“Một nửa thôi! Bố tôi là người Mĩ.”
“Anh nói tiếng Việt giỏi đấy chứ.”
“Tôi về Việt Nam nhiều mà. Với lại tôi từng học lớp 5 ở Việt Nam nên nói tiếng Việt cũng trôi chảy hơn mấy người sinh ra ở bên Mĩ.” Anh ta đột nhiên hỏi, “Tên cô là Hoàng Tử phải không?”
Anh ta hỏi câu đó từ hơn một tuần trước rồi mà. Chẳng lẽ trí nhớ kém đến thế sao?
“Đúng! Nhưng mà anh hỏi tôi từ đêm tiệc của Hoàng Việt, chẳng lẽ anh quên rồi?”
“Tôi có hỏi à?” Leo hỏi lại.
“Có! Lúc anh gọi tôi là phục vụ…”
“Tôi gọi cô là phục vụ á?” Leo lại hỏi đầy ngạc nhiên.
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt “không hiểu người này có bị mất trí nhớ cục bộ không” hoặc ít ra tôi nghĩ rằng mình đang nhìn anh ta bằng ánh mắt đó.
“Ngay trước lúc Hoàng Việt…giới thiệu Kiều Anh là bạn gái anh ta đó. Anh nhớ chưa?” Tôi thực sự không muốn nhắc lại chuyện đó một chút nào.
“A! Tôi nhớ ra rồi!” Mặc dù trông mặt anh ta chẳng có vẻ gì là nhớ ra cho lắm.
Rồi anh ta đột ngột chuyển chủ đề:
“Tôi đang đói, đi ăn trước đã! Cô cũng chưa ăn gì mà đúng không?”
Tôi gật đầu. Anh ta cho tôi có đúng 30 phút, đánh răng rửa mặt còn không xong nói gì đến ăn sáng. Anh ta đưa tôi đến một quán ăn nhỏ ở gần trung tâm thành phố. Cái quán tuy nhỏ nhưng khung cảnh bên trong vừa ấm cúng lại mang nét hiện đại. Có thể nói đó là nơi lí tưởng cho một buổi hẹn hò. Khoan đã! Hình như tôi vừa nghĩ đến từ hẹn hò. Ngay khi tôi nhận ra điều đó, tim tôi bỗng đập nhanh một cách khó hiểu. Tất nhiên đây không phải một buổi hẹn hò rồi! Tôi chỉ đi theo anh ta để lấy tờ hóa đơn thanh toán tiền sửa xe. Chúng tôi đi vào cái quán này chỉ vì tôi và anh ta, chưa ai ăn sáng. Nhấn mạnh vào đoạn “chưa ai ăn sáng”.

01011999
01011999
Thượng sĩ
Thượng sĩ

Tổng số bài gửi : 141
PMP : 227
Rep Power : 18
Join date : 30/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Công chúa và Hoàng tử Empty Re: Công chúa và Hoàng tử

Bài gửi  giacatluong Sat Mar 17, 2012 8:48 pm

@
giacatluong
giacatluong
Đại úy
Đại úy

Tổng số bài gửi : 513
PMP : 588
Rep Power : 1
Join date : 14/10/2011
Age : 26
Đến từ : Tam quốc

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết